Một
đêm mùa đông năm 1951, gió bấc tràn về mang theo những hạt mưa lâm thâm làm cho
khí trời càng thêm lạnh giá. Thung lũng bản Ty co mình lại trong yên giấc, trừ
một ngôi nhà sàn nhỏ còn phát ra ánh sáng. Ở đây, Bác vẫn thức, vẫn làm việc
khuya như bao đêm bình thường khác. Bỗng cánh cửa nhà sàn hé mở, bóng Bác hiện
ra. Bác bước xuống cầu thang, đi thẳng về phía gốc cây, chỗ tôi đang đứng gác.
–
Chú làm nhiệm vụ ở đây có phải không?
–
Thưa Bác, vâng ạ!
–
Chú không có áo mưa?
Tôi
ngập ngừng nhưng mạnh dạn đáp:
–
Dạ thưa Bác, cháu không có ạ
Bác
nhìn tôi từ đầu đến chân ái ngại:
–
Gác đêm, có áo mưa, không ướt, đỡ lạnh hơn…
Sau
đó, Bác từ từ đi vào nhà, dáng suy nghĩ…
Một
tuần sau, anh Bảy cùng mấy người nữa đem đến cho chúng tôi 12 chiếc áo dạ dài
chiến lợi phẩm. Anh nói:
–
Bác bảo phải cố gắng tìm áo mưa cho anh em. Hôm nay có mấy chiếc áo này, chúng
tôi mang lại cho các đồng chí. Được một chiếc áo như thế này là một điều quý,
nhưng đối với chúng tôi còn quý giá và hạnh phúc hơn khi Bác trực tiếp chăm lo,
săn sóc với cả tấm lòng yêu thương của một người cha.
Sáng
hôm sau, tôi mặc chiếc áo mới nhận được đến gác nơi Bác làm việc. Thấy tôi, Bác
cười và khen:
–
Hôm nay chú có áo mới rồi.
–
Dạ thưa Bác, đây là áo anh Bảy đem đến cho tiểu đội chúng cháu mỗi người một
chiếc ạ.
Nghe
tôi thưa lại, Bác rất vui. Bác ân cần dặn dò thêm:
–
Trời lạnh, chú cần giữ gìn sức khỏe và cố gắng làm tốt công tác.
Dặn
dò xong, Bác trở lại ngôi nhà sàn để làm việc. Lòng tôi xiết bao xúc động. Bác
đã dành áo ấm cho chúng tôi trong lúc Bác chỉ mặc một chiếc áo bông mỏng đã cũ.
Đáng lẽ chúng tôi phải chăm lo cho Bác nhiều hơn, còn Bác, Bác lại lo nghĩ đến
chúng tôi nhiều quá.
Từ
đấy, chúng tôi cũng trân trọng giữ gìn chiếc áo Bác cho như giữ lấy hơi ấm của
Bác. Hơi ấm ấy đã truyền thêm cho chúng tôi sức mạnh trong mỗi chặng đường công
tác.
Nguồn: Suckhoedoisong.vn